Ánh trăng rằm đầy đặn tháng Chạp trên trời Tây không làm vơi cơn thèm khát được ôm mẹ vào lòng. Một mùa xuân đang cuộn đổ hồn ta. Lại một Tết thiếu bóng mẹ. (Đào Phi Cường, Pháp).
Cánh chim trời lơ lửng không vỗ cánh vẫn lướt nhẹ, nhẹ hơn cả mây đẩy xa dần những bông tuyết của mùa đông châu Âu. Ta còn ngồi trên cao mà hồn đã đụng phải cái rét căm căm của Bắc Bộ quê nhà. Ô cửa sổ nhỏ như một bức ảnh của làng quê tỏa khói rơm nức mũi, đàn trâu đang ì ạch kiên nhẫn kéo cày chờ chiều về.
Tết của bao năm trước.
Ta về với Tết, với mẹ. Về với lời hứa của bao năm: Cõng mẹ lên trời.
Tết qua. Ta đưa mẹ đi chơi. Đà Nẵng. Hội An. Khúc ruột miền Trung nghe thì gần và thân quen lắm nhưng bàn chân mẹ mòn mỏi qua tám mươi ba năm, chưa một lần tới chốn đó.
Tám mươi ba năm, đôi chân mẹ chỉ thực hiện những chuyến thoi đưa Cầu giấy - Đông Anh. Quê chồng - quê vợ.
Mẹ lẳng lặng làm vali cho chuyến du hậu Tết. Mẹ chuẩn bị mấy bộ áo dài, khăn vấn, chuỗi hạt, hoa Ta đùa:
- Mẹ nhớ mang quần áo bơi hai mảnh đấy! Ở khách sạn năm sao, có bể bơi. Chúng ta sẽ đi tắm biển nữa, mẹ đừng quên kem chống nắng.
Mẹ trả lời hồn nhiên làm câu bông đùa của ta vô nghĩa:
- Các con đi bơi, mẹ không xuống nước, chỉ ngồi trên bờ.
- Lạc hậu thế mẹ ơi, ngồi trên bờ cũng phải mặc bikini. Luật nhà nước đó, ra biển là phải mặc bikini.
Con cái đùa gì ác vậy. Đời mẹ đã từng mò cua, bắt ốc (liệu mẹ có biết bơi?), mẹ chưa bao giờ đặt chân bên bờ bể bơi, chưa một lần nếm cái mặn của biển. Đừng làm mẹ quá lo âu về chuyến đi. Nếu phải mặc bikini để được ngồi ngồi bên bể bơi, dù chỉ một lần trong đời, chắc mẹ sẽ giữ nguyên cánh áo bà ba ngồi trong phòng khách sạn.
Đêm qua mẹ mất ngủ vì chuyến du xa đầu đời bằng máy bay. Thật tủi thân cho biết bao bà mẹ cả cuộc đời chưa một lần thắt dây an toàn trên máy bay, thậm chí chưa một lần xa nơi chôn rau cắt rốn quá ba mươi km. Riêng chuyện đi ôtô ra sân bay đã vượt quá sức tưởng tượng của mẹ. Đời thuở nhà ai lại ôm vali đi "xe ôm" ra sân bay?
Một vài lần hiếm hoi trong đời, mẹ đã từng "nếm mùi" xe ôtô, vừa bước chân lên xe là mẹ nôn thốc tháo. Bệnh của kẻ nghèo? Bỗng dưng, nỗi lo thuộc về ta. Ta chuẩn bị mấy túi nilông đề phòng mẹ nôn. Ba mươi lăm cây số mới đến được sân bay sẽ là một sự thử thách đầu tiên của chuyến đi.
- Làm ơn mở hết cửa sổ xe đi anh tài ơi. Mẹ ngồi ghế trên để tránh xóc.
- Bà ngoại đừng nôn nhé. Bọn trẻ ngồi sau cười không ngớt.
- Mở cửa sổ rồi, không lo, mẹ nói.
- Lát nữa lên máy bay bà đừng mở cửa số nhé!
- Chúng bay đừng ác đi. Bà đòi quay về nhà luôn thì sao?
Ta có cảm giác như đứa trẻ vừa được nhận lại món quà tuổi thơ, vừa tự hào mình là "người lớn", chủ trì chuyến đi.
Chuyện trò vui đến mức taxi đến điểm dừng mọi người thốt lên: "Ôi đến sân bay rồi!" Thế mới biết đi du lịch tạo cho con người tinh thần phấn chấn, cảm giác sung sướng, hưởng thụ cuộc sống. Lần đầu tiên trong đời mẹ không nôn trên xe ôtô!
Bồng bềnh. Bồng bềnh. Mẹ ngồi trên chín tầng mây. Mẹ lật từng trang tạp chí thời trang thơm phức mùi giấy mới. Các cô gái áo dài thướt tha lần lượt trượt qua các ngón tay của mẹ.
Ta đánh mắt liếc nhìn trộm trang tạp chí trước mặt mẹ. Hai cô gái top model, mỗi cô ngự trên một trang, nghiêng mình, nhíu mắt khoe bộ áo tắm hai mảnh. Mùa hè sắp đến. Các tạp chí thi nhau lăng xê mốt cho các nàng tiên cá. Mẹ đang ngắm nhìn các nàng tiên trên mây.
Mẹ vẫn ung dung nhìn những bức ảnh. Mẹ biết mình đang bồng bềnh trên chín tầng mây. Mẹ đang bay. Mẹ mơ?
Không đâu mẹ ơi. Mẹ đang ngồi cạnh con. Bên tay phải mẹ là con đấy. Ta tự hỏi đã bao năm mẹ chưa nắm tay ta, mẹ chưa nhìn vào mắt ta. Và ta nữa, đã bao năm ta thèm được ôm mẹ vào lòng, nhưng hành động đó sao quá xa lạ với ta. Chỉ có cô cháu gái của bà là được cầm tay mẹ suốt bảy mươi lăm phút bay. Cô cháu thật may mắn hơn ta.
Giọng cô tiếp viên nói gì không rõ. Tiếng Việt hay tiếng Anh mẹ cũng không hiểu. Mẹ hỏi ta:
- Họ nói ngoại ngữ gì vậy con?
Mẹ nghĩ ta là Việt kiều nên hiểu hết mọi thứ tiếng trên đời.
- Mẹ ơi! Không quan trọng đâu, máy bay sắp hạ cánh, họ yêu cầu các hành khách ngồi vào vị trí, thắt dây an toàn, lưng ghế thẳng đứng, dựng bàn ăn.
Bàn ăn mẹ chưa mở, dây thắt an toàn của mẹ con đã thắt chặt từ khi mẹ ngồi vào chỗ, từ lúc mẹ ngồi đúng số ghế, mẹ chưa rời vị trí. Con bên phải, cháu bên trái thì đi đâu được?
Mây trắng vút dần lên cao. Chiếc máy bay như bổ nhào xuống đất. Mẹ trở lại với trần gian. Mẹ nghiêng đầu về phía các ô cửa kính nhỏ xíu để nhìn những cánh đồng vùn vụt như thước phim quay nhanh.
Mẹ bâng quơ: "Xuống đất rồi". Chợt nhận ra điều đó. Mẹ mừng vì trở lại với mặt đất, hay nuối tiếc vì mẹ vẫn mong bay xa hơn? Bẩy mươi lăm phút trên trời so với tám mươi ba năm tuổi mẹ, quy đổi thành hơn bốn mươi triệu sáu trăm phút của đời mẹ thì thật quá ngắn ngủi. Có khi mẹ chỉ thỏa mãn và tự nhủ là mẹ đã thực hiện được ước mơ của cuộc đời: ước mơ bay!
Ta nhìn về phía mẹ mà hồn lúc ẩn, lúc hiện như đèn nhấp nháy cùng ô cửa sổ máy bay. Chuyến bay đầu tiên của mẹ ở tuổi tám mươi ba. Mẹ ngồi trên chín tầng mây. Bồng bềnh, bồng bềnh.
Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....
Công ty phát hành | Liên Việt |
---|---|
Ngày xuất bản | 2020-07-14 10:44:14 |
Phiên bản | bìa mềm có tranh minh hoạ |
Loại bìa | Bìa gập |
Số trang | 195 |
Nhà xuất bản | Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn |
SKU | 3130185578116 |
bestbooks.vn fahasa seth godin sách những anh hùng của lịch sử hồ chí minh will durant nhã nam góc sân và khoảng trời truyện tiki trading ca dao tục ngữ việt nam tục ngữ thành ngữ tục ngữ việt nam sách ca dao tục ngữ việt nam truyện trinh thám pháp y tần minh skybooks bạch lạc mai tản văn em la fontaine truyện ngụ ngôn la fontaine lấy nước đường xa gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi xuân diệu quả địa cầu con bò tía nguyễn thị hoàng lão tử