Giới thiệu Sách - Lạ lùng sao, đớn đau này (thơ Nguyễn Thiên Ngân)
Công ty phát hành: Phục Hưng Books
Tác giả: Nguyễn Thiên Ngân
NXB: NXB Văn hóa - văn nghệ
Ngày phát hành: 2019
Loại bìa: bìa mềm
Số trang:112
Kích thước:12*18
"Mình dường đã ngủ trăm năm
Sớm mai thức dậy thấy nằm trong mây
Lạ lùng sao, đớn đau này..."
Nếu bạn hỏi tôi thích nhất điều gì khi một cuốn sách ra đời, thì đó là 4 tiếng đồng hồ sau khi tôi cầm bản in trên tay. Luôn như thế, tôi tìm một xó nào đó, ngồi một mình đọc lại từ đầu đến cuối, bần thần một lúc, rồi nghĩ đến những căn nguyên khiến cuốn sách ra đời. Trong đầu tôi tái hiện lại những cảnh tượng, những con người, những câu chuyện... được cất giữ sau những dòng chữ.
Tôi muốn cảm ơn từng bông hoa cái lá, từng cụm mây và cả nỗi muộn phiền mà chính lúc viết ra, tôi còn ghét nó ghê gớm... đã xuất hiện trong tập thơ này. Sau tất thảy, mọi thứ vẫn thật lạ lùng sao.
Lạ lùng, mình đã gặp nhau
Cùng mơ, bất kể ngày sau thế nào.
---- Nguyễn Thiên Ngân
"Đừng vì những cuộc bâng quơ
Mà lạnh lòng với bất ngờ tương tri”
"Bình yên còn một chút này
Ta đem dốc hết đổi ngày bên nhau."
Thôi đừng hẹn lại nay mai
Đắm say này biết có dài được bao...
"Chẳng sao cả, chẳng buồn sầu chi cả
Sớm mai ra thấy nắng ở trên đầu
Người ta vẫn còn yêu nhau như thể
Hết đời này không tính chuyện chia xa."
"Nếu có thể, chúng mình đừng đi nữa
Hãy cùng nhau ngồi lại ở chốn này
Hãy gác lại những chân trời dang dở
Giấc mộng nào rồi chẳng có ngày thay"
"Chỉ cần gọi một cái tên
Xa nhau cũng đủ rộn lên ngàn lời
Chỉ cần gieo một tiếng cười
Sẽ hay đâu đó còn người tri âm
Chỉ cần cúi xuống dòng sông
Trời xanh bất diệt sẽ lồng bóng ta
Chỉ cần nhớ một thiết tha
Thì dù ngắn ngủi vẫn là trăm năm."
"Em đừng khóc can cớ gì phải khóc
Gừng vẫn cay, muối vẫn mặn đấy mà
Truông ngàn ấy dẫu trăm mùa cỏ héo
Thì gió chiều vẫn nhớ một lần hoa."
"Hành trang còn chỗ nào không?
Trái tim ta đó
Xin cầm mà đi."
CHÚNG MÌNH CÒN QUÁ TRẺ ĐỂ BUỒN THÊM
Phải biết làm gì khi hướng nào cũng là đêm
Gọi lên một cái tên để chỉ nghe bốn bức tường dội tiếng mình khô khốc
Em đã giữ qua bao ngày khó nhọc
Giờ cũng tắt nốt rồi
Ngọn nến cháy trong tim.
Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm
Dẫu cũng quá trẻ để quên đi mình đã yêu cái người này đến vậy
Đã từng mong mỗi sớm mai thức dậy
Thấy nhau trong tia mắt đầu ngày
Chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm
Anh còn con đường xa phải đi
Em còn đống áo quần đã khô cong cần xếp
Về với em khi nào anh thấy mệt
Dù có khi em chẳng còn chờ đợi nữa rồi
Thì đời em vẫn sẽ có riêng một chỗ để anh ngồi.
Làm sao quên được anh đây
Khi mỗi sớm em mở cửa
Vẫn thấy bóng anh trong cánh gió chập chờn
Và vườn trăng lá cỏ vẫn đơm hương
Thơ anh viết đọc hoài
Vẫn chẳng thể ngăn mình yêu thêm trăm lần nữa.
Dù chính người này đã làm cho mình khổ.
Làm sao em quên được anh đây
Chắc lúc ấy em chẳng còn thở nữa
Dẫu vẫn biết mình còn quá trẻ để buồn thêm.
…..
---- Trích từ tập thơ Lạ lùng sau, đớn đau này của Nguyễn Thiên Ngân. Tập thơ ra mắt lần đầu năm 2013 và nay trở lại với bạn đọc trong một "diện mạo" mới.
Giá OAS